Nghệ sĩ hài Tiểu Bảo Quốc: “Nhiều khi muốn khóc, tôi chọn lúc trời mưa mà khóc”

24/10/2020 08:10

Để nuôi con, nghệ sĩ hài Tiểu Bảo Quốc phải tiết kiệm tối đa, đến mức đi ăn với bạn, anh thường xin đồ ăn thừa mang về. Bước qua những vất vả cay đắng, nam nghệ sĩ tự hào khi có được những thành quả ngọt ngào từ nghề nghiệp cũng như đứa con trai ngoan hiền biết san sẻ vui buồn cùng cha.

Hào quang không là mãi mãi

Nhiều nghệ sĩ miệt mài nhận việc để rồi ngủ gật ngay trên phim trường, trong cánh gà sân khấu. Anh có như vậy không?

Tôi nghĩ, nghề này không nên tham việc, chứ mình tiếc cái này tham cái kia, rốt cuộc lại không hiệu quả. Mình lại tự phá sức của mình. Tuổi trẻ, mình bán sức khỏe để kiếm tiền. Đến tuổi trung niên, mình lại lấy tiền mua sức khỏe. Con người cũng như cái máy, chạy hoài với tốc độ cao thì tuổi thọ giảm.

Tôi cũng đã lớn tuổi nên tôi chủ động bớt việc lại. Có tháng ít việc, có tháng nhiều việc, tôi ráng chia ra cho đều. Tôi có uy tín trong nghề nên người ta thường ưu tiên sắp xếp lịch quay hợp lý.

Mình ham tiền kiểu đó là mình chết. Mình tự giết mình, rồi còn ảnh hưởng đến cả một tập thể, hiệu quả công việc không tròn.

Nhưng khi đi chậm lại, bớt việc đi, anh không sợ hào quang cũng sẽ biến mất?

Không sao hết. Đối với một người đã yêu nghề, lúc nào Tổ cho thì sẽ cho, lúc nào khán giả cho thì sẽ cho nhưng quan trọng, hào quang cấp thời không là mãi mãi. Quan trọng là trong lòng quần chúng nhân dân.

Tôi đi ăn được khán giả trả tiền hoài. Họ thương họ trả tiền tô phở, tô hủ tiếu, rồi còn khen tôi những lời rất chân thật, không sáo rỗng.

 

Tôi đi vào lòng khán giả từng bước từng bước một. Mình diễn một nhân vật mang thông điệp giáo dục, tình yêu thương… khán giả rất trân trọng. Dẫu mình không nổi bật, tỏa sáng ngày nhưng từng vai diễn của mình cứ âm ỉ từng ngày này qua tháng khác, rồi in sâu trong lòng người xem. Nghệ sĩ mà được khán giả in sâu vào lòng thì sống mãi mãi. Tới lúc mình già, chết đi, khán giả vẫn nhớ.

Nghệ sĩ hài Tiểu Bảo Quốc.

Ở thời điểm này, khi nhớ về những ngày mới bước vào nghề, cảm xúc của anh như thế nào?

Ban đầu, tôi không thích làm nghệ sĩ. Tôi nghĩ tại nghề này mà ba mẹ tôi chia tay. Tại nghề này, tôi không đủ cha đủ mẹ. Hẳn nhiên, cha tôi bỏ mẹ tôi đi lấy người khác cũng từ tính nghệ sĩ mà ra. Mẹ tôi ở ít năm cũng đi lấy chồng khác. Tôi sống với ông bà ngoại. Sống thiếu tình thương cha mẹ, tôi phải tự học cách lấy lòng thương của ông bà ngoại. Để chi, để có chỗ ở, chỗ ăn, chỗ đi học. Lâu lâu, mẹ có gửi tiền về thì cũng chỉ đủ đóng tiền học.

Thiếu sự quan tâm, tôi học hành cũng không tới nơi tới chốn. Tôi buồn, tôi ghét nghệ sĩ, muốn học nghề sửa chữa điện tử. Khiến xui thế nào, bà ngoại theo đoàn hát. Biết đoàn thiếu người phụ trách âm thanh, ánh sáng, bà liền hỏi tôi có làm không. Thanh niên mới lớn, thấy có việc, tôi làm thôi.

Đi vô đoàn làm, tôi mới thấy có nhiều cái hay. Ba Minh Phụng nhận tôi làm con nuôi. Đoàn hát thiếu diễn viên, tôi cũng nhảy ra làm. Làm riết, nghề dạy nghề. Quá trình gian nan lắm.

Muốn được khán giả biết tên, muốn được khán giả công nhận, muốn được trong giới công nhận… cả một quá trình. Phải khổ sợ, thất bại, bị chà đạp, bị hất hủi, nếm đủ cay đắng thì khi được khán giả biết tới, sẽ mừng và hạnh phúc, không dám đòi hỏi gì nữa.

Quan trọng, hàng ngày phải có tiền nuôi con, nuôi gia đình, muốn dư phải cần kiệm.

Xin đồ ăn thừa trên bàn nhậu mang về nhà

Anh có nghĩ gia đình nhỏ của anh không hạnh phúc cũng do cái nghề mang đến?

Không, tôi biết thương vợ thương con lắm. Tôi có tâm niệm, không bao giờ bỏ vợ nhưng lịch đi làm của tôi lại trái ngược với đại đa số, ngày người ta nghỉ, tôi phải đi diễn. Đó cũng là thiệt thòi cho vợ con. Thời gian dẫn vợ con đi du lịch ít lại. Tôi bù đắp bằng cách, hễ diễn xong, dù 12h khuya, tôi vẫn chạy về nhà chở vợ con đi ăn đi chơi. Tôi mệt mỏi lắm chứ, nhưng mình phải bù đắp cho vợ con. Nếu vợ thương và hiểu cho tôi, cùng tôi san sẻ, còn không hiểu và chọn ra đi thì tôi vẫn phải chấp nhận.

Con trai có bao giờ hỏi anh về mẹ của bé không?

Lúc nhỏ, con có hỏi. Sau đó, con tự tìm hiểu thêm từ bà con, lối xóm, rồi quyết định ai đúng ai sai. Chớ lời tôi nói cũng chỉ từ một phía, dù tôi luôn đứng ở cửa giữa để nói cho con hiểu. Tôi thường nói, lỗi ở duyên nợ thôi, mẹ đi thì ba nuôi con. Con là tài sản của ba, ba nuôi thôi.

Mỗi lần con hỏi về mẹ, chắc anh đau lắm?

Chịu sao nổi. Tôi chọn lúc trời mưa mà khóc. Trời mưa, tôi chạy xe ngoài đường, khóc không ai biết. Nhiều lúc, tôi hét thật lớn. Khóc hết nước mắt. Về nhà thấy con, tôi khỏe liền. Tới tuổi này, tôi không còn muốn khóc nữa, phải tha thứ cho người ta, nỗi đau mình giấu trong lòng.

Tôi miệt mài nhận việc để có tiền nuôi con, không dám buông việc đi chơi, đi du lịch. Mấy lần tôi đi Mỹ diễn, người ta rủ tôi đi du lịch cho vui. Tôi đều từ chối khiến nhiều người thắc mắc. Tôi chỉ trả lời, đi một mình có gì vui.

Có vẻ anh hy sinh cho con nhiều quá?

Tôi sinh ra không có cha mẹ ở gần, vốn liếng không có. Tôi về TP.HCM năm 1996, lúc đó tên tuổi chưa được ai biết đến. Tôi vừa chạy xe ôm, vừa làm đủ thứ. Tôi nghĩ, mình có con thì ít nhất cũng phải có căn nhà nhỏ cho con, chỗ dưỡng già cho mình. Tôi muốn như vậy, tôi phải cần kiệm, phải hy sinh.

Anh sống tiết kiệm quá mức, có bị người khác nói là keo kiệt không?

Có chứ. Thời điểm khó khăn, tôi tiết kiệm tới mức, đi ăn với bạn, tôi thấy đồ ăn còn dư, tôi xin mang về, cũng đỡ được một bữa chợ. Tôi phải tính tới mức độ vậy luôn.

Hiện tại, tôi không còn cần tiết kiệm ở mức đó nữa, nhưng lại tính cách đó lại trở thành thói quen, thấy bỏ đồ ăn tôi tiếc lắm. Thấy bạn bè bỏ đồ ăn, tôi thường nói gom lại, cho vào túi. Về nhà, tôi cất tủ lạnh, hôm sau tôi hỏi ai ăn, tôi cho. Thành ra thành thói quen, mấy đứa bạn thấy có đồ ăn là kêu tôi “Anh Tiểu có đồ ăn dư”.

Ở sân khấu, mấy diễn viên cũng hay bỏ cơm hộp, tôi gom lại. Đi dọc đường thấy mấy người bán vé số, tôi cho họ. Ai cười tôi mặc kệ, ai nghĩ sao tôi không quan tâm.

Tôi chỉ có một cái khuyết điểm là hút thuốc nhiều. Tôi lựa loại thuốc rẻ tiền nhất để hút, để dành tiền lo con. Bạn bè cười, tôi kệ, miễn sao tôi không mặc nợ, lo được cho con cái.

Chơi với bạn tôi cũng lựa, bạn nào giàu quá, tôi không tới. Ai hiểu tôi, tôi chơi, ai không hiểu không chơi, tôi ở nhà chơi với con. Tôi mua một, hai lon bia và một món đồ ăn. Đồ ăn con tôi ăn hết, còn xương tôi ăn.

Chỉ cần 10 năm nhìn lại, các bạn đều khâm phục tôi. Nhờ vậy, tôi mới có ngày hôm nay. Tôi có một ngôi nhà nhỏ, 2 miếng đất. Bây giờ, tôi có thể tự tin nói với anh em, bạn bè: “Đứa nào muốn về sống với tao thì về, tao có miếng đất lớn lắm”.

Nghệ sĩ hài Tiểu Bảo Quốc trên poster giới thiệu vở diễn mới của sân khấu Thế Giới Trẻ.

“Tôi sợ mình mất sớm, không còn nhìn thấy con nữa”

Với anh con cái là tài sản quý nhất, nhưng một lúc nào đó, con có gia đình riêng, anh phải bơ vơ thì sao hả anh?

Đó là quy luật cuộc sống. Phước phần của mình đều nằm ở chỗ mình gieo. Mình gieo hạt gì mình hưởng hạt đó. Mình gieo cay đắng thì mình hưởng cay đắng, gieo tốt thì hưởng tốt. Một ngày con lấy vợ, ở xa mình, con có cuộc sống của con, tôi đứng đằng xa nhìn cũng thấy hạnh phúc.

Cái lo nhất của tôi bây giờ là, sợ… (Nam nghệ sĩ nghẹn ngào, rơi nước mắt không ngừng. Tay anh vỗ lấy mặt bàn từng nhịp như gượng nuốt nước mắt đang tuông không kiểm soát. Anh xin phép hút điều thuốc, rồi nói những lời nghẹn đắng).

Sợ tôi mất sớm, chứ tôi không sợ con xa mình. Nó có hạnh phúc, có đời sống riêng là tôi mừng. Tôi chỉ sợ sức khỏe ngày càng yếu. Nhiều đứa em của anh như: Anh Vũ, Khánh Nam, Mạnh Tràng… đột ngột đi. Tôi chỉ sợ không còn được nhìn con nữa. Tôi chỉ lo nhiêu đó thôi.

Ai có con cũng thương hết. Tôi thấy cha mẹ nào cũng thương con nhưng hoàn cảnh con của tôi khác, nó thiếu mẹ, cha thường xuyên vắng nhà. Con tôi tự lực cánh sinh, tự đi học, biết chăm sóc tôi từ nhỏ. Con tôi còn nghi ngờ bản thân bị trầm cảm rồi tự lên mạng tìm hiểu. Sau này lớn, con mới tâm sự, tôi mới hiểu.

Kỷ niệm nào của hai cha con khiến anh nhớ mãi?

Con an ủi tôi nhiều lắm. Lúc con mới 4 tuổi, tôi gặp một cú sốc lớn, đường làm ăn bế tắc. Tôi chở con đi trên đường mà nước mắt tuông rơi. Trời mưa, tôi trùm áo mưa cho con ngồi phía trước, tưởng con ngủ rồi, tôi khóc và hét lớn trong mưa. Bất chợt, con lấy tay lau nước mắt cho tôi và nói: “Đừng khóc nữa, sao cha khóc?”.

Tôi mới nói, không biết chừng nào hai cha con mình mới có căn nhà. Con tôi mới nói: “Cha nói  thích câu cá. Thì thôi, mình kiếm cái nhà lá, kế bờ suối bờ sông, cha câu cá, hai cha con mình ở được rồi, lo chi cho cha buồn vậy”. Từ đó, động lực thúc đẩy tôi mạnh mẽ lên.

Nhưng, những ngày đó cũng qua rồi, tôi không muốn khán giả cứ thấy tôi than khổ hoài. Cuộc sống tôi cũng tốt lên nhiều lắm rồi.

Xin cảm ơn những chia sẻ chất chứa nhiều tình cảm của anh!

Ngọc Lài
098.510.5755 NHẬN BÁO GIÁ